致我即将想淘汰的一切2015年1月16日 22:47  终于下了订单,决定为自己换一台笔记本电脑,这对我而言,属于较大的一笔资金付出,毕竟我的越南文翻譯

致我即将想淘汰的一切2015年1月16日 22:47 终于下了订单,

致我即将想淘汰的一切
2015年1月16日 22:47
终于下了订单,决定为自己换一台笔记本电脑,这对我而言,属于较大的一笔资金付出,毕竟我属于没用多少存款的那一类人。现在用的这台笔记本,是11年购 买,很记得当时的心情,或者说我这辈子大概都不会忘记。那是大一,课程很少,没用电脑显得各种无聊,而我是个对环境适应能力特别差的人,当时的每一分钟都 属于特别的煎熬。
第一次给我妈妈打电话去说想要买电脑,我妈妈说她考虑一下。我一直都以为她不会给我买,因为我家里条件一直都不算好,还有一个小我十三岁之久的妹妹。而我 父母对我,大概属于他们能有的都给予我了吧,我是我们村当年唯一拥有电脑的小孩,那是在初中毕业。因此我特别怕我妈妈直接让我把家里那台式电脑搬到学校 去,我不喜欢台式,觉得不方便。十一的时候,我爸爸到我妈妈那里去了,然后带着我去买电脑,当时觉得和做梦似的,因此把堵车时我爸爸发脾气的时刻也主动屏 蔽了,于是我拥有了现在这台笔记本,也是陪完我大学四年的笔记本电脑。
拥有了自己的笔记本,当时的我心中的愉悦难以想象,终于可以写我喜欢的小说了,我想我再也不会感到孤独了。当时我的账号在开学的时候借给了另一个人使用, 她处处表示出了她家里多么有钱,我当时觉得她挺傻的,哪有人这么时时刻刻恨不得所有人都认定她是个富二代,后来才觉得,有些人想傻也没有那个机会。我说我 有电脑了,要自己的账号了,她那认定我撒谎觉得我买不起电脑的话,当时刺了我一下,只是我大概属于不想去计较的人,于是很快把这个忽略,只是在内心,我永 远记得那话。
电脑陪了我四年多,这四年来也发生了许许多多的事,而写文大概属于我人生中比较重要的一部分,回头看看,我想如果我连写文都不曾有,或许我真的算是一无所有。
我在寝室写下了我的第一个文,被室友毫不犹豫的打击,然后第一次因为一个文开始赚钱。现在清楚的记得,第一次看到后台有钱的感觉,7点晋江币,没错,也就是7分钱,但我开心得无法比拟。
我想我能够坚持下去,最重要的是我真的有兴趣,于是这么一天天的写文,希望把脑海里的故事用文字描述下来。会因为想到某个情节激动不已,然后自己乐个半天。
我心情最差的时候,就去找小说来看,直到看得痛哭,突然就觉得心情好了起来。心情好的时候,和朋友一起出去玩。这些年里,发现我丢了好多好多的东西,有朋 友,这个无法挽回了,好吧,我也不想挽回,毕竟三观和很多想法不在同一个频道,并且还那样骗过我。也有过我对不起的人,几个网友,我知道是我自己的问题, 太过偏执,于是一直争吵,最终闹得再也无法交谈下去,当最终看着空空如也的qq,又是如此难过,自作自受大概就是这样吧,自己做了一切,然后伤心难过的永 远都是自己。
在我心中的第一个要好的读者,陪我看文,告诉我她看后的感想,陪我聊了很多很多,陪了我那么久。忘记了是因为什么而争吵,但一定是我的错,最后不再联系。 我常常去看过她在某个论坛的ID,她过得很好。后来的我,在伤心一段时间后,也那样过着,毕竟谁都不会离不开谁,只是我想我永远欠她一句对不起,而她或许 永远都听不到了。
后来我写了越来越多的小说,却感觉越来越孤独了,中间离奇的遇过几个人,但没有基友和cp,算得上孤独的写着文。大概是我对文的想法不同吧,我觉得一个人 的文笔和情节,都属于这个人独有的,很难用个人观点去评判好坏,而不同风格的人,总能够遇到喜欢她们风格的读者。
写文中,遇到了很多骂我的,三观不正什么的,已经算是骂得好听了,难听的质疑人品,质疑一切,甚至把文中女N号炮灰的观点说是我自己的想法,以此来证明我这个人多么的恶心。也有喜欢我的人,她们给过我很多很多的温暖。
我开始学着去理解那些不喜欢我文的读者,因为我自己也看文,也有抓狂的时候,甚至气愤难当,写过一些激烈的留言,大概那作者也曾恨过我。我用我自己的心理去推测别人,学着去理解。
后来,我又发现我自己错了,很多人,再理解也没有用。喜欢一个人,会理解她的每一个行为,不喜欢的人,她的每一个行为都是别有所图。我在文中的作者有话说 中提到的很多事,被有心人说是装可怜,最喜欢伪装。第一次看到的时候,心突然就发凉了。我的所有朋友,都说我是个太直的人了,不喜欢伪装,不对,是没法伪 装,却被人如此评价。然后我彻底懂了,一个人不喜欢你时,你做什么都是错,与你做什么没有关系。
在生活中,我学着理解别人,不去争辩什么,偶尔觉得憋屈,但所幸我没有遇到太过别扭的人,于是一切看上去不错。
写文算是越来越顺手了吧,虽然我一直都是个冷文战斗机,而我也清楚自己的定位。成功的人,无论说什么,都有人追捧,而我,就是个冷文写手,于是就这样了。 以前看到有人夸我低调,看到的时候只有一个想法,不是我低调,是我高调不起来,我也没有高调的能力和作品,于是就这样了。
写文在继续,学习也在继续。
只是我发现我越来越脆弱,是那种内心的脆弱。我似乎提过,高中时期的我,还内心强硬的觉得某悲剧结局很独特,特别好。大学再看时,只剩下哭泣,同时不爱看任何负面新闻,尤其与情感相关的一切,在生活中尤其如此,害怕听到那些婚姻爱情中的不如意。
我是个写故事的人,却最不能接受不圆满,如今也是如此。
大学匆匆而过,笔记本电脑第一次出现问题,是太卡了,我生气的用手锤键盘,键盘中的好几个数字,再没有反应,从此开始使用外接键盘,一直到如今。我大概是 个将就的人,手机只要没有坏或者没有被偷,不会换下一个,对电脑也是如此,于是没有想过换电脑,而那时的我也没有能力。
毕业前,找工作的时段,是最迷茫的时期,完全不知道未来该如何。一个人经历了很多,搬家、回学校,遇到没钱交房租的窘迫,然后发现我去理解的人却从不曾考虑我,各种挫败感全都到了一起。
印象最深刻的是自己提着巨大的行李箱,去了一个很偏僻很偏僻的地方,住的地方连换衣服都不行。和我同住的有两个老人,两个风扇,一个对着她们吹,一个旋转 着,我热得受不了,把那个旋转的对着自己吹,然后很快她们就又弄成旋转了。而外面是工人们制作木头的地方,很多声音交汇在一起。那时候的自己,只想逃,但 我父母都想我待在那里工作,我第二天还是离开了,一个人什么都不了解,却还是跑了,离开的那瞬间,我很轻松。我想我永远都是那种人,在考虑事情时纠结一会 儿,在该拿出答案时,会毫不犹豫的选择并且去做。坐下山时的公交车,那司机突然刹车,我向前冲去,一下子就把鞋子拐坏了,幸好拐坏的是后跟,如果是前面, 连走路都不行。而我连那公交车开去哪里也不知道,却感到那就是自己该做的选择。回到住的地方时,觉得自己一天经历的一切,像一场梦,好好睡一觉,然后又是 新的一天。
搬家最难受的是我的梳子掉了,那把梳子陪了我十几个年头,是小学的时候我妈妈去外地打工后带回来的,如今的梳子都没有那样丑的样式了,但它陪了我整个初 中,整个高中,整个大学,最终不知道落向哪里。但没有找到,打电话问人,还是无从知道下落,这辈子陪了我最久的一样东西,就那么离我而去了。
毕业后,工作,辞职,搬家……经历了大多数人都经历的一切,我想我应该感激我的父母,他们没有真正逼过我什么,我最严重的问题向他们说出来时,他们并没有骂过我什么。甚至不像同学的父母那样,逼她们这样或者那样……
时间已经过去了好久了,回想起来,觉得自己又好像什么都没有了。如今的我大概得学着关心父母了,因为这方面真挺冷血的,一点不像别人那样对自己父母特别关爱,甚至妈妈也说我很自私,但她该给我的,一点没少。也学着关心朋友,不像过去那样很无所谓了。
最近一段时间,又开始迷茫了,总喜欢关注那些负面的东西,其实和自己有什么关系呢。这几天很颓废,希望所有的一切,都随着我换掉这台电脑一样淘汰,然后在新的一年里,越来越好。
新的一年,努力努力更努力,加油加油更加油!
学着做个淡定的女生,不要受自己情绪控制了,新的人生,从这一刻开始吧!希望我能拥有更美好的未来。

2015.1.16——绿枢 笔
0/5000
原始語言: -
目標語言: -
結果 (越南文) 1: [復制]
復制成功!
致我即将想淘汰的一切2015年1月16日 22:47 终于下了订单,决定为自己换一台笔记本电脑,这对我而言,属于较大的一笔资金付出,毕竟我属于没用多少存款的那一类人。现在用的这台笔记本,是11年购 买,很记得当时的心情,或者说我这辈子大概都不会忘记。那是大一,课程很少,没用电脑显得各种无聊,而我是个对环境适应能力特别差的人,当时的每一分钟都 属于特别的煎熬。 第一次给我妈妈打电话去说想要买电脑,我妈妈说她考虑一下。我一直都以为她不会给我买,因为我家里条件一直都不算好,还有一个小我十三岁之久的妹妹。而我 父母对我,大概属于他们能有的都给予我了吧,我是我们村当年唯一拥有电脑的小孩,那是在初中毕业。因此我特别怕我妈妈直接让我把家里那台式电脑搬到学校 去,我不喜欢台式,觉得不方便。十一的时候,我爸爸到我妈妈那里去了,然后带着我去买电脑,当时觉得和做梦似的,因此把堵车时我爸爸发脾气的时刻也主动屏 蔽了,于是我拥有了现在这台笔记本,也是陪完我大学四年的笔记本电脑。 拥有了自己的笔记本,当时的我心中的愉悦难以想象,终于可以写我喜欢的小说了,我想我再也不会感到孤独了。当时我的账号在开学的时候借给了另一个人使用, 她处处表示出了她家里多么有钱,我当时觉得她挺傻的,哪有人这么时时刻刻恨不得所有人都认定她是个富二代,后来才觉得,有些人想傻也没有那个机会。我说我 有电脑了,要自己的账号了,她那认定我撒谎觉得我买不起电脑的话,当时刺了我一下,只是我大概属于不想去计较的人,于是很快把这个忽略,只是在内心,我永 远记得那话。 电脑陪了我四年多,这四年来也发生了许许多多的事,而写文大概属于我人生中比较重要的一部分,回头看看,我想如果我连写文都不曾有,或许我真的算是一无所有。 我在寝室写下了我的第一个文,被室友毫不犹豫的打击,然后第一次因为一个文开始赚钱。现在清楚的记得,第一次看到后台有钱的感觉,7点晋江币,没错,也就是7分钱,但我开心得无法比拟。 我想我能够坚持下去,最重要的是我真的有兴趣,于是这么一天天的写文,希望把脑海里的故事用文字描述下来。会因为想到某个情节激动不已,然后自己乐个半天。 我心情最差的时候,就去找小说来看,直到看得痛哭,突然就觉得心情好了起来。心情好的时候,和朋友一起出去玩。这些年里,发现我丢了好多好多的东西,有朋 友,这个无法挽回了,好吧,我也不想挽回,毕竟三观和很多想法不在同一个频道,并且还那样骗过我。也有过我对不起的人,几个网友,我知道是我自己的问题, 太过偏执,于是一直争吵,最终闹得再也无法交谈下去,当最终看着空空如也的qq,又是如此难过,自作自受大概就是这样吧,自己做了一切,然后伤心难过的永 远都是自己。 在我心中的第一个要好的读者,陪我看文,告诉我她看后的感想,陪我聊了很多很多,陪了我那么久。忘记了是因为什么而争吵,但一定是我的错,最后不再联系。 我常常去看过她在某个论坛的ID,她过得很好。后来的我,在伤心一段时间后,也那样过着,毕竟谁都不会离不开谁,只是我想我永远欠她一句对不起,而她或许 永远都听不到了。 后来我写了越来越多的小说,却感觉越来越孤独了,中间离奇的遇过几个人,但没有基友和cp,算得上孤独的写着文。大概是我对文的想法不同吧,我觉得一个人 的文笔和情节,都属于这个人独有的,很难用个人观点去评判好坏,而不同风格的人,总能够遇到喜欢她们风格的读者。 写文中,遇到了很多骂我的,三观不正什么的,已经算是骂得好听了,难听的质疑人品,质疑一切,甚至把文中女N号炮灰的观点说是我自己的想法,以此来证明我这个人多么的恶心。也有喜欢我的人,她们给过我很多很多的温暖。 我开始学着去理解那些不喜欢我文的读者,因为我自己也看文,也有抓狂的时候,甚至气愤难当,写过一些激烈的留言,大概那作者也曾恨过我。我用我自己的心理去推测别人,学着去理解。 后来,我又发现我自己错了,很多人,再理解也没有用。喜欢一个人,会理解她的每一个行为,不喜欢的人,她的每一个行为都是别有所图。我在文中的作者有话说 中提到的很多事,被有心人说是装可怜,最喜欢伪装。第一次看到的时候,心突然就发凉了。我的所有朋友,都说我是个太直的人了,不喜欢伪装,不对,是没法伪 装,却被人如此评价。然后我彻底懂了,一个人不喜欢你时,你做什么都是错,与你做什么没有关系。 在生活中,我学着理解别人,不去争辩什么,偶尔觉得憋屈,但所幸我没有遇到太过别扭的人,于是一切看上去不错。 写文算是越来越顺手了吧,虽然我一直都是个冷文战斗机,而我也清楚自己的定位。成功的人,无论说什么,都有人追捧,而我,就是个冷文写手,于是就这样了。 以前看到有人夸我低调,看到的时候只有一个想法,不是我低调,是我高调不起来,我也没有高调的能力和作品,于是就这样了。 写文在继续,学习也在继续。 只是我发现我越来越脆弱,是那种内心的脆弱。我似乎提过,高中时期的我,还内心强硬的觉得某悲剧结局很独特,特别好。大学再看时,只剩下哭泣,同时不爱看任何负面新闻,尤其与情感相关的一切,在生活中尤其如此,害怕听到那些婚姻爱情中的不如意。 我是个写故事的人,却最不能接受不圆满,如今也是如此。 大学匆匆而过,笔记本电脑第一次出现问题,是太卡了,我生气的用手锤键盘,键盘中的好几个数字,再没有反应,从此开始使用外接键盘,一直到如今。我大概是 个将就的人,手机只要没有坏或者没有被偷,不会换下一个,对电脑也是如此,于是没有想过换电脑,而那时的我也没有能力。 毕业前,找工作的时段,是最迷茫的时期,完全不知道未来该如何。一个人经历了很多,搬家、回学校,遇到没钱交房租的窘迫,然后发现我去理解的人却从不曾考虑我,各种挫败感全都到了一起。 印象最深刻的是自己提着巨大的行李箱,去了一个很偏僻很偏僻的地方,住的地方连换衣服都不行。和我同住的有两个老人,两个风扇,一个对着她们吹,一个旋转 着,我热得受不了,把那个旋转的对着自己吹,然后很快她们就又弄成旋转了。而外面是工人们制作木头的地方,很多声音交汇在一起。那时候的自己,只想逃,但 我父母都想我待在那里工作,我第二天还是离开了,一个人什么都不了解,却还是跑了,离开的那瞬间,我很轻松。我想我永远都是那种人,在考虑事情时纠结一会 儿,在该拿出答案时,会毫不犹豫的选择并且去做。坐下山时的公交车,那司机突然刹车,我向前冲去,一下子就把鞋子拐坏了,幸好拐坏的是后跟,如果是前面, 连走路都不行。而我连那公交车开去哪里也不知道,却感到那就是自己该做的选择。回到住的地方时,觉得自己一天经历的一切,像一场梦,好好睡一觉,然后又是 新的一天。
搬家最难受的是我的梳子掉了,那把梳子陪了我十几个年头,是小学的时候我妈妈去外地打工后带回来的,如今的梳子都没有那样丑的样式了,但它陪了我整个初 中,整个高中,整个大学,最终不知道落向哪里。但没有找到,打电话问人,还是无从知道下落,这辈子陪了我最久的一样东西,就那么离我而去了。
毕业后,工作,辞职,搬家……经历了大多数人都经历的一切,我想我应该感激我的父母,他们没有真正逼过我什么,我最严重的问题向他们说出来时,他们并没有骂过我什么。甚至不像同学的父母那样,逼她们这样或者那样……
时间已经过去了好久了,回想起来,觉得自己又好像什么都没有了。如今的我大概得学着关心父母了,因为这方面真挺冷血的,一点不像别人那样对自己父母特别关爱,甚至妈妈也说我很自私,但她该给我的,一点没少。也学着关心朋友,不像过去那样很无所谓了。
最近一段时间,又开始迷茫了,总喜欢关注那些负面的东西,其实和自己有什么关系呢。这几天很颓废,希望所有的一切,都随着我换掉这台电脑一样淘汰,然后在新的一年里,越来越好。
新的一年,努力努力更努力,加油加油更加油!
学着做个淡定的女生,不要受自己情绪控制了,新的人生,从这一刻开始吧!希望我能拥有更美好的未来。

2015.1.16——绿枢 笔
正在翻譯中..
結果 (越南文) 2:[復制]
復制成功!
Vì tôi sắp cho rằng tất cả mọi thứ ra
tại 22:47 vào ngày 16 tháng 1 năm 2015
theo lệnh cuối cùng quyết định để thay thế một máy tính xách tay cho mình, mà đối với tôi, thuộc về một khoản tiền lớn để trả tiền, sau khi tất cả, tôi thuộc về vô dụng bao nhiêu tiền các loại người. Bây giờ với máy tính xách tay này, 11 năm sau đó, anh nhớ lại tâm trạng, hoặc rằng tôi có lẽ sẽ không bao giờ quên cuộc đời này. Đó là sinh viên năm nhất, chương trình giảng dạy hiếm khi có vẻ vô dụng máy tính khác nhau nhàm chán, nhưng tôi là khả năng đặc biệt là người nghèo để thích ứng với môi trường của người dân, khi mỗi phút thuộc về đau khổ đặc biệt.
Lần đầu tiên mẹ tôi gọi để nói rằng bạn muốn mua một máy tính, mẹ tôi nói cô coi nó. Tôi đã luôn luôn nghĩ rằng cô sẽ không mua cho tôi, vì gia đình tôi không phải là luôn luôn là một điều kiện tốt, có một ít tuổi tôi được mười ba năm em gái cũ. Và cha mẹ tôi nói với tôi, có lẽ thuộc về một số trong số họ đã đưa cho tôi, và tôi là con duy nhất trong làng chúng tôi có máy tính trong những ngày đó, mà là ở cơ sở tốt nghiệp trung học. Vì vậy, tôi đặc biệt sợ mẹ tôi hỏi tôi để trực tiếp rằng một máy tính để bàn ở nhà để di chuyển đến trường, tôi không thích những máy tính để bàn, bất tiện. Eleven khi cha tôi mẹ tôi đã đến đó, và sau đó đã cho tôi để mua một máy tính, và cảm thấy như một giấc mơ, do ùn tắc giao thông của cha tôi lúc tức giận cũng che chắn hoạt động, vì vậy bây giờ tôi có điều này máy tính xách tay, cũng đã kết thúc với tôi bốn năm của máy tính xách tay cao đẳng.
Có máy tính xách tay của mình, sau đó hãy tưởng tượng niềm vui trong trái tim của tôi, cuối cùng có thể viết tiểu thuyết yêu thích của tôi, tôi nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn. Tôi đã được ở trường khi tài khoản vay cho người khác sử dụng, cô luôn thấy mình như thế nào tiền nhà, tôi cảm thấy cô ấy là rất ngu ngốc, làm thế nào mọi người có thể được như vậy luôn luôn chờ đợi cho tất cả mọi người rằng cô là một FBM2nd thế hệ sau này tôi nhận ra rằng một số người muốn cơ hội đó cũng không ngu ngốc. Tôi nói rằng tôi có một máy tính, và tài khoản riêng của mình, cô đã được tìm thấy nằm tôi nghĩ rằng tôi không thể đủ tiền mua một máy tính, sau đó đâm tôi, nhưng tôi có thể không muốn quan tâm đến những người thuộc, do đó nhanh chóng đưa này bỏ qua, chỉ Trong trái tim, tôi sẽ luôn luôn nhớ lời nhận xét ​​đó.
Máy tính đi cùng với tôi hơn bốn năm, bốn năm qua cũng đã trải qua rất nhiều điều tuyệt vời, và viết văn bản về một phần của cuộc sống của tôi, phần quan trọng hơn, nhìn lại, tôi nghĩ rằng nếu tôi đã không viết thư cho văn bản, có lẽ tôi thực sự Ông được coi là không có gì.
Tôi đã viết trong phòng ngủ của bài viết đầu tiên của tôi, tôi đã đánh bạn cùng phòng đã không ngần ngại, và sau đó cho lần đầu tiên kể từ khi một tập tin để bắt đầu kiếm tiền. Bây giờ nhớ rõ lần đầu tiên tôi thấy cảm giác gia đình giàu có, 07:00 Jinjiang tiền, có, đó là 7 cent, nhưng tôi hạnh phúc khi không phù hợp.
Tôi nghĩ rằng tôi sẽ dính vào nó, điều quan trọng nhất là tôi đang thực sự quan tâm, sau đó viết các văn bản của một ngày như vậy, hy vọng sẽ có tâm trí để diễn tả bằng lời những câu chuyện xuống. Bởi vì suy nghĩ của một âm mưu kích động, vui vẻ và một ngày rưỡi và sau đó bản thân mình.
Tôi cảm thấy tồi tệ nhất của lần, đi để nhìn vào những cuốn tiểu thuyết, cho đến khi nhìn thấy khóc, tôi đột nhiên cảm thấy một tâm trạng tốt một lần nữa. Tâm trạng tốt, đi chơi với bạn bè cùng chơi. Những năm qua, tôi phát hiện bị mất nhiều, rất nhiều những thứ của tôi, có bạn bè, điều này không thể khắc phục, tốt, tôi không muốn khôi phục, sau khi tất cả ba triển vọng và rất nhiều ý tưởng không phải trong cùng một kênh, và cũng như đánh lừa tôi. Tôi đã có người xin lỗi người, một vài người bạn, tôi biết vấn đề của riêng tôi, là quá hoang tưởng, như vậy đã được tranh cãi, spin thức không còn có thể nói chuyện với nó, khi cái nhìn cuối cùng tại qq trống rỗng, như vậy là buồn, tự gây ra Điều này có lẽ đúng là ông đã làm tất cả mọi thứ, và sau đó là buồn luôn tự.
Trong tâm trí của tôi là người đầu tiên được độc giả tốt, để đi cùng với tôi để xem văn bản, ông nói với tôi sau khi xem những suy nghĩ, cô đã nói chuyện rất nhiều với tôi, để đi cùng với tôi quá lâu. Quên vì những gì cãi nhau, nhưng nó phải là lỗi của tôi, và cuối cùng là không còn liên kết. Tôi thường đi xem căn cước của bà trong một diễn đàn, cô rất tốt. Sau đó tôi, sau một thời gian buồn của thời gian, để sống, sau khi tất cả, không ai sẽ làm mà không có, nhưng tôi nghĩ rằng tôi sẽ nợ cô ấy Tôi xin lỗi, nhưng cô chưa bao giờ nghe nói tới.
Sau đó, tôi đã viết nhiều tiểu thuyết, nhưng nó cảm thấy cô đơn hơn và ở những trường hợp kỳ lạ giữa một vài người, nhưng không phải bạn bè dựa và cp, coi văn bản mình viết. Tôi nghĩ rằng các văn bản có thể là khác nhau, và tôi nghĩ rằng một người viết và âm mưu, tất cả thuộc về người duy nhất, rất khó để đánh giá chất lượng của các quan điểm cá nhân, và phong cách khác nhau của con người, luôn luôn có thể đáp ứng được phong cách yêu thích của họ độc giả.
Viết văn bản, tôi đã gặp rất nhiều những lời nguyền rủa, ba khái niệm này không chính xác những gì đã được coi là một hét lên, nhân vật vấn khắc nghiệt tốt đẹp, đặt câu hỏi tất cả mọi thứ, ngay cả những văn bản của N số lần xem khẩu súng cannon nữ nói rằng những suy nghĩ của riêng tôi, để để chứng minh làm thế nào bệnh Tôi là người này. Có những người như tôi, họ đã cho tôi rất nhiều sự ấm áp.
Tôi bắt đầu học để hiểu những người không thích đọc văn bản của tôi, bởi vì tôi cũng thấy văn bản, có thời gian điên, thậm chí tức giận khó hơn và khó khăn hơn, và đã viết một số thông báo cường độ cao, mà tác giả có lẽ đã ghét tôi. Tôi sử dụng tâm lý của tôi để suy đoán những người khác, để tìm hiểu để hiểu.
Sau đó, tôi thấy mình sai, có rất nhiều người, và sau đó hiểu vô ích. Giống như một người, bạn sẽ hiểu được cô ấy từng hành vi, không phải như mọi người, từng hành vi của cô không có kế hoạch. Trên rất nhiều điều tôi muốn nói gì trong văn bản được đề cập, được cho là được nạp khỏi nghèo, giống như hầu hết các ngụy trang. Lần đầu tiên tôi nhìn thấy khi tim đột nhiên lạnh. Tất cả bạn bè của tôi nói rằng tôi là một người rất thẳng, không giống như ngụy trang, không, không có cách ngụy trang, nó đã ngay lập tức nhận xét. Sau đó, tôi hoàn toàn hiểu, một người không thích bạn, những gì bạn làm là sai, những gì bạn làm không quan trọng.
Trong cuộc sống, tôi đã học để hiểu người khác, không phải để tranh luận những gì, thỉnh thoảng cảm thấy khó khăn, nhưng may mắn thay tôi đã không có những người quá vụng về, vì vậy tất cả mọi thứ có vẻ tốt.
Viết văn bản được dễ dàng hơn bây giờ, mặc dù tôi đã luôn luôn là một máy bay chiến đấu Wen lạnh, nhưng tôi cũng biết vị trí của mình. Những người thành công, bất kể phải nói gì, có những người sau khi tìm, và tôi, là một nhà văn lạnh-văn bản, do đó, nó là như vậy. Tôi đã nhìn thấy một số người tự hào với một cấu hình thấp, cho thấy khi chỉ có một ý tưởng, không phải của tôi thấp trọng, tôi đã không được lên cấu hình cao, tôi không có một cấu hình cao và khả năng làm việc, sau đó nó là như vậy.
Viết văn bản tiếp tục, tiếp tục học tập.
Nhưng tôi thấy mình mong manh hơn, nó là loại mỏng manh bên trong. Tôi dường như đề cập đến, trường trung học của tôi, mà còn là trung tâm của một kết thúc bi thảm khó khăn cảm giác rất độc đáo, rất tốt. Cao đẳng một lần nữa, chỉ để khóc, nhưng không giống như bất kỳ tin tức tiêu cực, đặc biệt là với tất cả những cảm xúc có liên quan, đặc biệt là trong cuộc sống, sợ nghe những cuộc hôn nhân không hạnh phúc và tình yêu.
Tôi đang viết một câu chuyện của mọi người, nhưng hầu hết không thể chấp nhận không thỏa đáng, và bây giờ là tốt.
Đại học đi qua, các vấn đề máy tính xách tay đầu tiên, là quá thẻ, và tôi giận dữ tay bàn phím búa, bàn phím trong một vài con số, không có phản ứng, bắt đầu sử dụng một bàn phím bên ngoài, cho đến bây giờ. Tôi có lẽ sẽ là một người, miễn là không có xấu hay không có điện thoại di động đã bị đánh cắp, không thay thế một trên máy tính, quá, vì vậy không có tư tưởng cho các máy tính, và sau đó tôi không thể đủ khả năng.
Trước khi tốt nghiệp, để tìm một khoảng thời gian công việc của thời gian, nó là khoảng thời gian bối rối nhất và không biết những gì tương lai nắm giữ. Một người có kinh nghiệm rất nhiều, di chuyển, trở lại trường học, gặp không có tiền để trả tiền thuê nhà của đau khổ, sau đó tìm người để hiểu rằng tôi không bao giờ đã không xem xét tôi, tất cả các loại của sự thất vọng tất cả cùng nhau.
Ấn tượng nhất là đề cập đến của mình một chiếc vali lớn, đã đi đến một nơi rất xa rất xa, một nơi để sống thậm chí sẽ không thay đổi quần áo. Và tôi sống với hai người già, hai người hâm mộ, một đòn chống lại họ, một spin, tôi không thể chịu được nhiệt, đặt vòng quay chống lại đòn của mình, và sau đó họ đã đi và đã kết thúc một cách nhanh chóng quay. Và bên ngoài là nơi các công nhân sản xuất gỗ, nhiều tiếng nói hội tụ. Vào thời điểm mà bản thân mình, chỉ muốn thoát ra, nhưng cha mẹ tôi muốn tôi ở lại đó để làm việc vào ngày hôm sau tôi đã rời khỏi, một người đàn ông không biết gì, nhưng vẫn bỏ chạy lúc đó, tôi đã rất thoải mái. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ luôn luôn là loại người, trong khi rối trong việc xem xét những thứ mà đi lên khi bạn trả lời, tôi sẽ không ngần ngại chọn và làm điều đó. Ngồi xuống đồi khi xe buýt, lái xe phanh đột ngột, tôi lao về phía trước, đột nhiên đưa những đôi giày thủy xấu, nhưng may mắn thay Abduction được theo sau bởi xấu, nếu nó là ở phía trước, thậm chí sẽ không đi bộ. Và tôi thậm chí không thể mở rằng xe buýt không biết đi đâu, nhưng cảm thấy đó là sự lựa chọn của riêng mình. Trở lại sống, mà một ngày tất cả kinh nghiệm của mình, giống như một giấc mơ, một giấc ngủ tốt, sau đó nó là một ngày mới.
Di chuyển đau đớn nhất là chải của tôi ra, mà chải với tôi trong một chục năm, đó là thời gian cho trường tiểu học sau khi mẹ tôi mang về cho công tác thực địa, và bây giờ không phải là phong cách lược là xấu xí, nhưng nó đi kèm toàn bộ trường học của tôi thời trung học, cả trường, cả trường đại học, và cuối cùng là không biết từ đâu rơi. Nhưng tôi đã không thấy, gọi điện để hỏi người ta, hoặc không biết nơi ở của cuộc đời này để đi cùng với tôi trong một thời gian dài, giống như hầu hết mọi thứ, sau đó ra khỏi tôi.
Sau khi tốt nghiệp, công việc, từ chức, loại bỏ tất cả mọi thứ ...... kinh nghiệm mà hầu hết mọi người đã có kinh nghiệm, tôi nghĩ rằng tôi nên biết ơn cha mẹ tôi, họ không thực sự buộc tôi bất cứ điều gì, tôi là vấn đề nghiêm trọng nhất đối với họ để nói ra khi họ đã làm Cô mắng tôi bất cứ điều gì. Không giống như ngay cả những phụ huynh của các sinh viên, khi họ buộc một cách này hay cách khác ......
thời gian đã trôi qua trong một thời gian dài, và khi nhìn lại, họ dường như không cảm thấy gì. Hôm nay, tôi có lẽ sẽ phải học cách chăm sóc cho cha mẹ của họ, bởi vì khu vực này thực sự là khá máu lạnh, mà những người khác không đặc biệt chăm sóc cho cha mẹ của họ, ngay cả mẹ cô nói tôi ích kỷ, nhưng cô ấy đã cho tôi điều này, rằng không ít. Cũng học cách quan tâm về bạn bè, không giống như trong quá khứ nó không quan trọng.
Gần đây, ông bắt đầu bối rối, luôn luôn muốn tập trung vào những điều tiêu cực, trong thực tế, và họ phải làm gì với nó. Những ngày này rất suy đồi, hy vọng rằng tất cả trong tất cả, tôi thay thế nó với máy tính, như loại bỏ, sau đó trong năm mới, nhận được tốt hơn và tốt hơn.
Năm mới, cố gắng và cố gắng hơn nữa, tiếp nhiên liệu hơn dầu nhiên liệu!
Cô gái học để có thể bình tĩnh, không phải bằng cách kiểm soát cảm xúc của mình, và một cuộc sống mới, từ thời điểm này ngay bây giờ! Tôi hy vọng tôi có thể có một tương lai tốt hơn. 2015.1.16-- pivot bút xanh


正在翻譯中..
 
其它語言
本翻譯工具支援: 世界語, 中文, 丹麥文, 亞塞拜然文, 亞美尼亞文, 伊博文, 俄文, 保加利亞文, 信德文, 偵測語言, 優魯巴文, 克林貢語, 克羅埃西亞文, 冰島文, 加泰羅尼亞文, 加里西亞文, 匈牙利文, 南非柯薩文, 南非祖魯文, 卡納達文, 印尼巽他文, 印尼文, 印度古哈拉地文, 印度文, 吉爾吉斯文, 哈薩克文, 喬治亞文, 土庫曼文, 土耳其文, 塔吉克文, 塞爾維亞文, 夏威夷文, 奇切瓦文, 威爾斯文, 孟加拉文, 宿霧文, 寮文, 尼泊爾文, 巴斯克文, 布爾文, 希伯來文, 希臘文, 帕施圖文, 庫德文, 弗利然文, 德文, 意第緒文, 愛沙尼亞文, 愛爾蘭文, 拉丁文, 拉脫維亞文, 挪威文, 捷克文, 斯洛伐克文, 斯洛維尼亞文, 斯瓦希里文, 旁遮普文, 日文, 歐利亞文 (奧里雅文), 毛利文, 法文, 波士尼亞文, 波斯文, 波蘭文, 泰文, 泰盧固文, 泰米爾文, 海地克里奧文, 烏克蘭文, 烏爾都文, 烏茲別克文, 爪哇文, 瑞典文, 瑟索托文, 白俄羅斯文, 盧安達文, 盧森堡文, 科西嘉文, 立陶宛文, 索馬里文, 紹納文, 維吾爾文, 緬甸文, 繁體中文, 羅馬尼亞文, 義大利文, 芬蘭文, 苗文, 英文, 荷蘭文, 菲律賓文, 葡萄牙文, 蒙古文, 薩摩亞文, 蘇格蘭的蓋爾文, 西班牙文, 豪沙文, 越南文, 錫蘭文, 阿姆哈拉文, 阿拉伯文, 阿爾巴尼亞文, 韃靼文, 韓文, 馬來文, 馬其頓文, 馬拉加斯文, 馬拉地文, 馬拉雅拉姆文, 馬耳他文, 高棉文, 等語言的翻譯.

Copyright ©2024 I Love Translation. All reserved.

E-mail: